Cho con biết đi đến cùng đường vẫn có một cánh cửa mở ra, vẫn có người sẵn sàng cho con quay về gục đầu lên vai mà khóc, có một bàn tay vuốt nhẹ nhàng lên tóc, khẽ cười mà nước mắt chan chứa những niềm thương…
Là bậc tam cấp của những cú ngã đầu tiên, khi bắt đầu từng bước đi chập chững…
Là bức tường loang lổ những nét vẽ chì nguệch ngoạc không rõ là công chúa hay lọ lem…
Là chú mèo con thường vươn mình đón nắng mai trên bậu cửa sổ, rồi uể oải nằm dài phơi nắng đến tận trưa…
Là những buổi ngồi đếm mưa rơi qua thanh cửa gỗ, ôm ấp những mộng ước rồi khao khát những giấc mơ…
Gia đình của con…
Là tiếng ba trầm ấm khuyên răn…
Là giọng mẹ dịu hiền à ơi những trưa hè nóng bức…
Là tiếng bi bô của bà chị…
Là dáng ông bà tóc bạc như phơi sương…
Gia đình của con…
Là những bữa cơm đủ đông những giọng cười, tiếng nói…
Là tiếng bát đũa leng keng, là hơi bếp ấm…
Là chiếc ti vi quây quần mỗi tối…
Là ánh trăng vàng, rơi khẽ ngoài hiên…
Gia đình của con…
Là niềm háo hức của những chuyến tàu xa…
Là điểm dừng chân của đứa con rời nhà sang một thành phố khác…
Là mong ngóng của cha, là trở trăn của mẹ…
Là nơi bắt đầu một hành trình mới, và là bến đỗ của những chuyến đi…
Gia đình của con…
Là tiếng đòn roi khi con mắc lỗi…
Là nước mắt lã chã để xin được bỏ qua…
Là những bữa bỏ cơm, chiếc lồng bàn nguội lạnh…
Là mắt mẹ buồn, là điếu thuốc của ba…
Gia đình của con…
Là những cuối tuần qua yên ả trong thảnh thơi…
Là cuốn sách đầu giường đọc dở…
Là ngăn kéo với những phong thư mang theo tình yêu của một thời con gái…
Là chiếc gương soi, là chiếc kẹp tóc, là chiếc váy đầu đời mẹ may…
Gia đình của con…
Cho con biết đi đến cùng đường vẫn có một cánh cửa mở ra, vẫn có người sẵn sàng cho con quay về gục đầu lên vai mà khóc, có một bàn tay vuốt nhẹ nhàng lên tóc, khẽ cười mà nước mắt chan chứa những niềm thương…
Những đêm về khuya tối vẫn có người chờ đợi để ăn cùng một bữa cơm; những cơn sốt, trận ho luôn có người nhẹ trao vài viên thuốc; những chiếc dù bung ra trước khi mái đầu mình chạm nắng; mảnh áo mưa che vội trước cả những hạt mưa. ..
Gia đình của con…
Là quãng đường đời con biết lớn, biết khôn…
Là viên gạch lát nứt đôi đến giờ vẫn còn sẹo…
Là nước mắt, niềm vui của một nửa cuộc đời đã theo con ở đó…
Là tất cả những gì con có, là tất cả những gì con thương…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Cảm ơn mọi người đã ghé thăm nhà Trần Vy... ^^