6/2/15

Tôi Yêu Biển Và Hoàng Hôn

Biển đẹp như tấm thảm nhung xanh biếc. Dường như những nữ thần mặt trời đã dệt nên tấm thảm này rồi đánh rơi nó xuống trần gian, để rồi tiếc nuối ngồi khóc nhỏ những giọt nước mắt trong suốt xuống trái đất, biến thành sóng biển dạt dào mãi không nguôi. Có lẽ vì thế mà sau những cơn mưa, biển lại càng tươi đẹp và mặn mà hơn. Tôi không sống ở biển…
Đã bao lần tôi đến vẫn biển, biển vẫn như xưa. Vẫn dịu dàng và mạnh mẽ, vẫn bao la rì rào một màu xanh thanh khiết. Người ta thường thích ngắm bình minh trên biển còn tôi, tôi chỉ thích ngắm biển mỗi lúc hoàng hôn.
Bình mình trên biển huy hoàng bao nhiêu thì hoàng hôn trên biển lại buồn bấy nhiêu. Khi bóng chiều đã buông xuống, những tia nắng cuối cùng không nhảy nhót nô đùa trên mặt cát vàng mịn mà lại chói chang rực rỡ như cố níu kéo lại thời gian trước khi tắt lịm. Những đám mây trắng xốp nhộm sắc nắng chiều tim tím. Tôi thích màu đỏ au của mặt trời như một quả cầu lửa khổng lồ đang chìm dần vào biển đêm rộng lớn. Biển thay áo, cái áo xanh màu nắng của bác mặt trời….đem giặt, biển mặc chiếc áo xanh đen của mẹ bóng đêm mới may trông biển huyền bí và đáng sợ đến lạ lùng. Nắng chiều trải lên mọi vật, khung cảnh mang một nét buồn man mác. Có lẽ mọi vật đều buồn vì chia tay bác mặt trời vui tính. Tôi thích đi chân trần trên mặt cát ẩm ướt lạnh bỗng nhiên thấy mình thật ích kỉ khi không muốn… “chia sẻ” biển với ai. Tôi dang tay ra ôm gió vào lòng và ngồi lặng yên lắng nghe biển hát bài sonata của riêng mình, những đợt sóng có lúc dữ dội, cọc cằn như hờn dỗi mẹ đôi khi lại trìu mến thân thương như gọi mời. Tôi thầm nghĩ có lẽ nào biển đang nhớ, đang gọi thuyền giống như vài câu thơ ngắn mà ai kia đã viết? Chợt tôi nhận ra: “Có lẽ nào mình đã thật sự yêu biển?”.Ngoài khơi xa, những con thuyền đánh cá bất chấp sức mạnh của biển, vẫn lướt thật nhanh trên đầu sóng cả cứ như muốn về nhà thật nhanh để cho kip bữa cơm chiều. Trên bờ mấy bà chị người gánh tôm, gánh cá từ thuyền chuẩn bị cho đêm họp chợ. Ai làm việc nấy. Biển cứ hát. Gió cứ reo. Và bác mặt trời cứ lặng dần
Khi những tia nắng cuối cùng vụt tắt cuũng là lúc phố biển lên đèn như sao sa lộng lẫy. Trên bãi biển không còn những chiếc dù rực rỡ đủ màu sắc mà trông xa như những chiếc nấm khổng lồ.Biển đông vui đã trở về dáng vẻ ban đầu, vô tư, thầm lặng, biển xấu tính lắm, trông như biển chỉ có biết chính bản thân mình. Vắng tanh, trống vắng một mình biển cảm nhận sự vuốt ve của sóng. Thế là đã kết thúc một ngày làm việc vất vả. Hoàng hôn đẹp mà trống trải quá, có khi tôi tự ước với biển: “Giá như có người đi cùng ta…”. Ừ thì hoàng hôn buồn thật, trống trải thật nhưng tôi cảm thấy mình sao giống biển thế kia…? Phải chăng mình cũng cô đơn và lạnh lẽo như biển. Vậy mà không hiu sao mỗi lần ra biển tôi lại thích trải lòng ngắm hoàng hôn… Câu hỏi đã có lời giải đáp: “Thật đơn giản là tôi yêu biển và tôi yêu hoàng hôn…” 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm nhà Trần Vy... ^^